Chẳng ai mỏi mệt vì yêu thương cả, khi được nhận tình yêu thương, đó là thứ lớn lao nhất mà con người sống ...
Và vì thế người ta bảo người sống nặng về tình cảm là những người khổ nhất ...
Khổ vì khát vọng yêu thương quá lớn
............................ mà thất vọng yêu thương lại quá nhiều
Khổ vì yêu thương trao đi là mênh mông
............................. mà yêu thương nhận lại là không có gì
Khổ vì muốn đau khổ - buồn vui đều có yêu thương
............................ mà khi khóc chỉ có cách tự nhìn vào gương mà dỗ dành
Đôi lúc nhớ lại hồi bé, ngã mẹ xót, ông bà cô chú thi nhau xuýt xoa
Nhớ lại được nũng nịu trong tay bố, tay bố vừa to vừa chắc, vai bố vừa rộng vừa dài có thể đưa con đi bất cứ đâu
Nhớ lại buồn ngủ có bố xoa lưng, ăn cơm có bố dắt đi chơi, mẹ đánh có bố bế, hai bố con vừa đi vừa chay cười nắc nẻ ...
Nhớ ngày đầu tiên đi học lớp 1, con ngồi trong bố ngồi ngoài động viên
Nhớ ... không nhiều
Cuộc sống mới đc 22 năm mà sao mỏi ...
Mỏi vì phải tìm kiếm, gặm nhấm dè xẻn những phút giây ấm áp mà còn có thể nhớ ...
Muốn khóc òa trong tay mẹ và được vỗ về
Muốn ăn vạ bố dù chỉ cái dằm đâm vào tay
Muốn gọi mẹ thật to mỗi khi có việc làm con hoảng sợ
Ngày mưa đi ngoài đường, mưa trắng trời, mưa xối xả, đường nhìn ko thấy, lạnh, sợ, hốt hoảng ... muốn về nhà thật nhanh, nhanh thật nhanh ... mà về nhà, lạnh giá, im lìm, mẹ ơi, mẹ, mẹ ... trống tuếch
Bị ngã, tức, đau, run ... muốn về nhà thật nhanh, để đc kể lể, để được xuýt xoa ... thế mà có j đang đợi ?
Thất vọng khi cất tiếng gọi ko có vỗ về, đau đớn khi tự mình liếm láp vết thương của mình, tự mình băng bó, tự mình chữa lành, ah ko tự mình chờ thời gian vết thương lên vẩy ...
Đứng khóc giữa đường, uất ức, tủi thân ... ?
Nhắn đi một cái tin ... chờ đợi 1' mà như chờ hết toàn bộ thời gian cuộc đời này
Gọi đi 1 cú điện thoại ... tút dài , tút dài mà như trút hết toàn bộ can đảm trong người
Trao đi 1 yêu thương .... trao đi trao đi ... và được gì ?
Cứ tưởng mình cứng rắn lắm, sao mà khóc lắm thế, có gì phải khóc, có cái quái j mà nước mắt cứ trào ra, có cái quái j mà phải nức nở ... biết thừa ko phải vì đau, ko phải vì xót mà vì yêu thương vỡ tan ...
Tại hy vọng nhiều để thất vọng ?
Tại ảo tưởng nhiều để vỡ tan ?
Tại yêu thương nhiều để cay đắng ?
Tại nhạy cảm nhiều để p nghĩ suy ?
Tại chỉ biết đến mình ... để viết lên những điều như thế này ?
Rồi sẽ có ngày nắng, rồi sẽ có ngày yêu thương về, để ngạt thở vì yêu thương, rồi sẽ có ngày dũng cảm cười nhạo những hành động vô tâm, để có ngày bật cười trước sự phũ phàng của tình cảm ...
Nhưng không phải hôm nay, khi hai ngày rồi nước mắt lúc nào cũng sẵn sàng rơi, hai ngày rồi vì thuốc mà ngủ ko mộng mị, hai ngày rồi suy nghĩ, hai ngày rồi tự làm bản thân đau khổ hơn bất cứ gì từ trước đến nay ...
Nhưng ko, chỉ 5 ngày nữa thôi, 5 ngày nữa cho bản thân ở tình cảnh này, hết 5 ngày ta lại là ta, ko nghĩ suy rã rời, ko chùn bước trc yêu thương cho đi, để yêu thương không mỏi mệt ?
Yêu thương dành cho ấy, cho ấy và cho ấy, những người đang yêu thương tớ không mỏi mệt, người nghe tớ khóc vì đau, người cho tớ dũng cảm mặc dù không phải bằng lời nói, người cũng đang yêu thương mỏi mệt như tớ, người không dỗ dành tớ một câu. Tớ nghĩ vì yêu thương ko mỏi mệt nên tớ sẽ học cách cố gắng...
Và vì thế người ta bảo người sống nặng về tình cảm là những người khổ nhất ...
Khổ vì khát vọng yêu thương quá lớn
............................ mà thất vọng yêu thương lại quá nhiều
Khổ vì yêu thương trao đi là mênh mông
............................. mà yêu thương nhận lại là không có gì
Khổ vì muốn đau khổ - buồn vui đều có yêu thương
............................ mà khi khóc chỉ có cách tự nhìn vào gương mà dỗ dành
Đôi lúc nhớ lại hồi bé, ngã mẹ xót, ông bà cô chú thi nhau xuýt xoa
Nhớ lại được nũng nịu trong tay bố, tay bố vừa to vừa chắc, vai bố vừa rộng vừa dài có thể đưa con đi bất cứ đâu
Nhớ lại buồn ngủ có bố xoa lưng, ăn cơm có bố dắt đi chơi, mẹ đánh có bố bế, hai bố con vừa đi vừa chay cười nắc nẻ ...
Nhớ ngày đầu tiên đi học lớp 1, con ngồi trong bố ngồi ngoài động viên
Nhớ ... không nhiều
Cuộc sống mới đc 22 năm mà sao mỏi ...
Mỏi vì phải tìm kiếm, gặm nhấm dè xẻn những phút giây ấm áp mà còn có thể nhớ ...
Muốn khóc òa trong tay mẹ và được vỗ về
Muốn ăn vạ bố dù chỉ cái dằm đâm vào tay
Muốn gọi mẹ thật to mỗi khi có việc làm con hoảng sợ
Ngày mưa đi ngoài đường, mưa trắng trời, mưa xối xả, đường nhìn ko thấy, lạnh, sợ, hốt hoảng ... muốn về nhà thật nhanh, nhanh thật nhanh ... mà về nhà, lạnh giá, im lìm, mẹ ơi, mẹ, mẹ ... trống tuếch
Bị ngã, tức, đau, run ... muốn về nhà thật nhanh, để đc kể lể, để được xuýt xoa ... thế mà có j đang đợi ?
Thất vọng khi cất tiếng gọi ko có vỗ về, đau đớn khi tự mình liếm láp vết thương của mình, tự mình băng bó, tự mình chữa lành, ah ko tự mình chờ thời gian vết thương lên vẩy ...
Đứng khóc giữa đường, uất ức, tủi thân ... ?
Nhắn đi một cái tin ... chờ đợi 1' mà như chờ hết toàn bộ thời gian cuộc đời này
Gọi đi 1 cú điện thoại ... tút dài , tút dài mà như trút hết toàn bộ can đảm trong người
Trao đi 1 yêu thương .... trao đi trao đi ... và được gì ?
Cứ tưởng mình cứng rắn lắm, sao mà khóc lắm thế, có gì phải khóc, có cái quái j mà nước mắt cứ trào ra, có cái quái j mà phải nức nở ... biết thừa ko phải vì đau, ko phải vì xót mà vì yêu thương vỡ tan ...
Tại hy vọng nhiều để thất vọng ?
Tại ảo tưởng nhiều để vỡ tan ?
Tại yêu thương nhiều để cay đắng ?
Tại nhạy cảm nhiều để p nghĩ suy ?
Tại chỉ biết đến mình ... để viết lên những điều như thế này ?
Rồi sẽ có ngày nắng, rồi sẽ có ngày yêu thương về, để ngạt thở vì yêu thương, rồi sẽ có ngày dũng cảm cười nhạo những hành động vô tâm, để có ngày bật cười trước sự phũ phàng của tình cảm ...
Nhưng không phải hôm nay, khi hai ngày rồi nước mắt lúc nào cũng sẵn sàng rơi, hai ngày rồi vì thuốc mà ngủ ko mộng mị, hai ngày rồi suy nghĩ, hai ngày rồi tự làm bản thân đau khổ hơn bất cứ gì từ trước đến nay ...
Nhưng ko, chỉ 5 ngày nữa thôi, 5 ngày nữa cho bản thân ở tình cảnh này, hết 5 ngày ta lại là ta, ko nghĩ suy rã rời, ko chùn bước trc yêu thương cho đi, để yêu thương không mỏi mệt ?
Yêu thương dành cho ấy, cho ấy và cho ấy, những người đang yêu thương tớ không mỏi mệt, người nghe tớ khóc vì đau, người cho tớ dũng cảm mặc dù không phải bằng lời nói, người cũng đang yêu thương mỏi mệt như tớ, người không dỗ dành tớ một câu. Tớ nghĩ vì yêu thương ko mỏi mệt nên tớ sẽ học cách cố gắng...